Có những món ăn, thoạt nghe tên đã thấy cả một bầu trời ký ức ùa về. Bắp ngô, khoai mì (sắn), khoai lang... những thứ củ, quả mộc mạc ấy, với nhiều người, không đơn thuần chỉ là món ăn, mà còn là một phần của lịch sử, của tuổi thơ, của những tháng ngày gian khó mà ấm áp tình người.
Từ Cứu Cánh Sinh Tồn Đến Món Quà Vặt Phố Thị
Nhớ về những năm tháng đói kém, khi hạt gạo còn "trắng bụng", bắp, khoai trở thành nguồn sống, là cứu cánh của bao gia đình. Bữa cơm độn khoai, độn sắn đã trở thành hình ảnh quen thuộc, in sâu vào tâm khảm của thế hệ cha ông. Bắp luộc, khoai nướng, sắn vùi tro... những món ăn giản dị ấy, từ bếp lửa hồng của mẹ, đã nuôi lớn biết bao con người, đi qua những năm tháng thăng trầm của đất nước.
Ngày ấy, chẳng có bánh kẹo, chẳng có những món quà vặt phong phú như bây giờ. Niềm vui của lũ trẻ con thôn quê chỉ đơn giản là được cầm trên tay bắp ngô nướng thơm lừng, củ khoai lang mật ngọt lịm, hay miếng sắn bùi bùi. Tiếng cười giòn tan, tiếng xuýt xoa vì nóng, hòa cùng mùi thơm nồng nàn của khói bếp, của đất trời, tạo nên một bản hòa ca đồng quê êm đềm, khó quên.
Rồi thời thế đổi thay, cuộc sống đủ đầy hơn. Bắp, khoai không còn là món "cứu đói" nữa, mà lại trở thành món ăn chơi, món quà vặt được yêu thích chốn thị thành. Người ta tìm về những món ăn này không chỉ vì hương vị, mà còn vì muốn tìm lại chút gì đó của quá khứ, của những ngày gian khó mà thấm đượm tình người.
Tri Ân Đất Mẹ, Trân Trọng Giá Trị Tự Nhiên
Ngồi bên bếp than hồng, nướng củ khoai, bắp ngô, lòng tôi lại bồi hồi nhớ về những ngày xưa cũ. Nhớ về bàn tay chai sần của mẹ, của bà, tần tảo vun trồng, chăm bón từng gốc khoai, cây bắp. Nhớ về những giọt mồ hôi mặn chát, thấm đẫm trên mảnh đất quê hương, để rồi cho ra đời những củ, quả ngọt lành.
Bắp, khoai, sắn... những món quà giản dị mà đất mẹ ban tặng cho con người. Đó là kết tinh của nắng, của gió, của mưa, của đất, của cả tấm lòng người nông dân một nắng hai sương. Chúng ta, những thế hệ sau này, có lẽ không bao giờ hiểu hết được giá trị của những món ăn ấy trong những năm tháng khó khăn.
Giờ đây, khi cuộc sống đã đủ đầy, khi những món ăn công nghiệp, những sản phẩm biến đổi gen tràn lan, ta lại càng thêm trân trọng những giá trị tự nhiên, những sản vật mộc mạc của quê hương. Ta thèm được trở về với hương vị nguyên bản, với những gì thuần khiết nhất mà đất mẹ ban tặng.
Lời Kết
Bắp, khoai mì, khoai lang... không chỉ là món ăn, mà còn là một phần của ký ức, của lịch sử. Đó là những món quà của đất mẹ, là biểu tượng cho sự kiên cường, cho tình yêu quê hương, đất nước. Hãy trân trọng những giá trị giản dị ấy, để nhớ về một thời đã qua, để biết ơn những gì ta đang có, và để sống trọn vẹn hơn với hiện tại.
Xin cúi đầu tri ân những người nông dân chân lấm tay bùn, những người đã tạo ra những món ăn nuôi sống bao thế hệ. Xin cảm ơn đất mẹ bao la, đã ban tặng cho con người những sản vật quý giá. Và xin cảm ơn những ký ức đẹp đẽ, đã giúp ta thêm yêu, thêm trân trọng cuộc sống này.