Bài viết

Món quà đầu tiên tôi còn nhớ: Chiếc kẹo bông và lời hứa của bà

Góc kỷ niệm

Món quà đầu tiên tôi còn nhớ: Chiếc kẹo bông và lời hứa của bà

Quạ Dễ Thương 15-06-2025 16:51 Lượt xem: 56

Có những ký ức nằm im lìm trong một góc tâm hồn, chỉ chờ một cơn gió nhẹ thoảng qua để trỗi dậy. Mùi nắng, tiếng ve, và vị ngọt tan nơi đầu lưỡi của chiếc kẹo bông ngày ấy chính là cơn gió của tôi. Mời bạn cùng Quà Dễ Thương quay ngược thời gian, trở về với món quà đầu tiên, giản dị mà quý giá hơn mọi báu vật trên đời.

Đôi khi, những món quà nhỏ bé nhất lại chiếm một không gian lớn nhất trong trái tim ta."

Trong mỗi chúng ta, có lẽ ai cũng có một "cỗ máy thời gian" của riêng mình. Nó không được tạo nên bởi máy móc hay phép màu, mà được dệt nên từ những mảnh ký ức vụn vặt: một mùi hương quen thuộc, một giai điệu cũ vang lên bất chợt, hay một hương vị đã lâu không nếm lại. Với tôi, cỗ máy thời gian ấy khởi động mỗi khi tôi bất chợt thấy một đám mây hồng bồng bềnh được xiên trên chiếc que tre – chiếc kẹo bông, món quà đầu tiên tôi còn nhớ rõ mồn một trong đời.

Đó không chỉ là một món ăn vặt. Đó là cả một bầu trời tuổi thơ, là minh chứng cho tình yêu thương vô điều kiện của bà, và là một lời hứa ngọt ngào hơn cả vị đường tan chảy.

Tôi vẫn nhớ như in buổi chiều mùa hạ năm ấy. Nắng vàng như rót mật xuống sân kho của hợp tác xã, nơi người ta dựng tạm vài gian hàng hội chợ. Giữa những âm thanh ồn ào và đủ thứ màu sắc, mắt tôi, một đứa trẻ năm tuổi, chỉ dán chặt vào chiếc máy kỳ diệu đang quay tít, nhả ra những sợi tơ đường mong manh rồi tụ lại thành một đám mây màu hồng xinh xắn. Với tôi lúc đó, đó là phép thuật, là thứ đẹp đẽ vàน่า thèm thuồng nhất trần đời.

Bà nội tôi, với bàn tay gầy guộc nhưng ấm áp, đã nhìn thấy ánh mắt khao khát ấy. Bà không nói gì, chỉ lẳng lặng dắt tôi lại gần, dùng những đồng tiền lẻ được gói kỹ trong chiếc khăn tay cũ, để "đầu tư" cho tôi cả một "gia tài". Khoảnh khắc người bán hàng trao cây kẹo bông vào tay, tôi cảm giác như mình đang ôm cả thế giới. Nó nhẹ tênh, xốp mềm và thơm một mùi thơm ngọt lịm. Tôi không nỡ ăn ngay, cứ cầm trên tay, xoay vòng, ngắm nghía như một báu vật.

Tôi lí nhí hỏi bà: "Bà ơi, sau này lớn lên kẹo có biến mất không ạ?". Bà cười hiền từ, nếp nhăn nơi khoé mắt xô lại, xoa đầu tôi và nói: "Kẹo ăn rồi sẽ hết, nhưng con cứ ngoan, lần sau bà lại mua cho con. Bà hứa đấy".

"Lời hứa" của bà, đối với một đứa trẻ, còn quý hơn cả vàng. Nó là sự đảm bảo cho một niềm vui trong tương lai, là sợi dây kết nối vô hình nhưng bền chặt. Chiếc kẹo bông hôm đó tôi ăn rất lâu, ăn từng chút một, cố để vị ngọt còn đọng lại nơi đầu lưỡi càng lâu càng tốt. Vị ngọt của đường, và cả vị ngọt của tình yêu thương.

Nhiều năm trôi qua, những món quà tôi nhận được ngày một nhiều hơn, đắt tiền hơn. Nhưng không một món quà nào có thể thay thế được cảm giác hân hoan, hạnh phúc trọn vẹn của buổi chiều hôm ấy. Bà tôi cũng đã đi về một miền rất xa. Lời hứa năm xưa không còn ai thực hiện nữa.

Thế nhưng, mỗi lần nhìn thấy một chiếc kẹo bông, tôi không còn cảm thấy tiếc nuối. Thay vào đó, tôi mỉm cười. Món quà của bà vẫn còn vẹn nguyên đó, không phải ở trên tay, mà là ở trong tim. Nó đã biến thành một ký ức ấm áp, một bài học giản dị rằng giá trị của một món quà không nằm ở giá tiền, mà nằm ở tình yêu thương của người trao tặng.

Món quà đầu tiên của bạn là gì? Có thể là một con búp bê, một chiếc ô tô đồ chơi, hay chỉ đơn giản là một viên kẹo nhỏ mà cha mẹ dúi vào tay sau buổi đi làm về. Dù là gì đi nữa, tôi tin rằng nó vẫn luôn lấp lánh trong một góc ký ức của bạn.

Quà Dễ Thương .com tin rằng, mỗi món quà đều là một cầu nối yêu thương. Và đôi khi, món quà dễ thương và ý nghĩa nhất lại chính là những kỷ niệm vô giá mà chúng ta mang theo suốt cuộc đời. Hãy trân trọng và đừng ngần ngại tạo ra thêm nhiều "chiếc kẹo bông" ngọt ngào cho những người thân yêu của mình, bạn nhé.

Bình luận

Bình luận, phản hồi từ cộng đồng

Bài viết cùng chuyên mục

Góc kỷ niệm